Kính quý anh chị em quan tâm đến tình hình VPII, GHPGVNTN
Trước những diễn biến của tình hình Văn PhòngII Viện Hóa Đạo
(VPII VHĐ) và Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại tại HK
(GHPGVNTNHN-HK) trong vài tuần qua, tôi nghĩ rằng những ai quan tâm đến mạng
mạch của GH đều không khỏi lo ngại, chạnh lòng. Tuy tôi không phải thành viên
chính thức của GH, nhưng là một người may mắn có duyên lành làm công việc yểm
trợ cho Thượng tọa Giác Đẳng và một số chư tôn đức khác hoằng pháp trên mạng
hội thoại Paltalk gần chục năm nay, mỗi ngày đều đặn 2 tiếng được nghe chư Tôn
Đức nói chung, TT Giác Đẳng nói riêng, thuyết giảng Phật pháp, mà trong đó
không thiếu những bài pháp có đề cập đến quan điểm, hành trạng, đường lối ứng
xử của quý Ngài mà tôi cho là đúng với chánh pháp, nên, tuy không dám nói là
tôi hiểu biết về những hoạt động, tính cách của TT Giác Đẳng nói riêng,
GHPGVNTN nói chung, nhưng ít nhiều tôi cũng có thể chia sẻ đôi điều với quý anh
chị em, để chúng ta có thể thông cảm, cùng nhau tiếp tục công việc yểm trợ
GHPGVNTN.
Vài ngày trước, trong lúc ngồi buồn nghĩ tới nghĩ lui, tôi chợt
nhớ đến hai câu chuyện. Thứ nhất là chuyện “Cửa Tùng Đôi Cánh Gài” của HT Nhất
Hạnh. Thứ hai là chuyện vấn đáp của Đức Phật với hai vị đại đệ tử, Ngài Xá Lợi
Phất và Mục Kiền Liên, về việc bố cáo với chúng tăng hành trạng của Đề Bà Đạt
Đa lúc ông ta tách rời hàng ngũ tăng chúng.
Nội dung Cửa Tùng Đôi Cánh Gài, đại khái miêu tả hành trạng của
một dũng sĩ chưa đủ công lực mà quyết định hạ sơn trừ ma vệ đạo, lúc ban đầu
còn nhớ lời sư phụ, thường xuyên đem kính chiếu yêu ra soi rọi nhân gian để dễ
phân biệt chánh tà và quá sức thành công với bửu bối Mê Ngộ Cảnh. ”Chàng đã
sống miệt mài với nhiệm vụ. Đã từ lâu chàng vẫn tự cho rằng chàng là người dũng
sĩ cần thiết cho cuộc đời. Cuộc đời không thể vắng bóng chàng. Chàng đã trà
trộn trong cuộc sống, có khi thành công, nhưng cũng nhiều khi thất bại. Đối
diện với cuộc sống đầy mưu mô gian trá, nhiều lúc chàng phải uốn mình, linh
động theo hoàn cảnh để chinh phục và chiến thắng. Có lúc chàng say sưa miệt mài
trong công việc. Chàng cảm thấy thích thú khi hành động. Có khi chàng say mê
quên cả ăn cả nghỉ, vì một sự theo đuổi mà chàng cảm thấy vì vui thích mà thực
hiện hơn là ý thức rằng mình cần hoạt động để mà phụng sự.
Cho đến một ngày, chợt nhớ sư phụ, chàng lặn lội trở về chốn cũ,
nhưng hỡi ơi, đến nơi chàng đã không thể mở được cánh cổng gỗ tùng để lên núi
mà phải ngồi chờ sư đệ. Vị sư đệ khi thấy chàng phải ngồi chờ cũng lấy làm ngạc
nhiên, vì cánh cổng kia vốn chỉ được sư phụ chú ấn ngăn chận những kẻ phàm tục
bất lương, chứ nếu là hiền nhân thì cổng sẽ không khóa chặt. Bên bờ suối, huynh
đệ hàn huyên tâm sự đẩy đưa, nhắc nhở một thời cùng nhau học tập, thích thú cả
hai cùng soi bóng nước, chưa đủ, nhớ đến Mê Ngộ Cảnh ngày nào sư phụ tặng mà
chàng dũng sĩ đã bỏ quên nó từ lâu, cả hai cùng đem kính ra soi, bất ngờ kinh
khủng, trong kính không phải là hai sư huynh đệ mà là sư đệ đang đứng bên cạnh
một con yêu tinh gớm ghiếc.
Câu chuyện đại khái là thế, nó khiến tôi liên tưởng đến trường
hợp của GH hiện nay, nếu như ai đó nghĩ rằng mình có công lao lớn với GH rồi
quên đi lý tưởng phụng sự mà nhắm vào một mục đích nào đó mà đi sai đường thì
thật là đáng tiếc!!!
Câu chuyện thứ hai, có người nói rằng, trước kia mình thấy lý
tưởng, việc làm của một cá nhân nào đó là cao đẹp, mặc dù họ cũng từng bị dư luận
nhận định như thế này, như thế kia, và mình đã không tin những dư luận đó nên
lên tiếng bênh vực. Nhưng bây giờ, nhân vật này làm những việc mà mình thấy có
vẻ như đúng với dư luận nhận định trước kia, và nếu như mình lên tiếng phản đối
nhân vật này, vậy chẳng lẽ mình nhìn nhận dư luận trước kia là đúng hay sao, té
ra lời nói của mình bất nhất, không chơn thật, hay mình lại chạy theo xu hướng
chăng?. Việc này lại khiến tôi liên tưởng đến hồi vấn đáp của hai Ngài Xá Lợi
Phất và Mục Kiền Liên với Đức Phật khi Đức Phật dạy hai Ngài rằng phải bố cáo
với chúng tăng, dân chúng trong thành Vương Xá về thái độ sai trái của Đề Bà
Đạt Đa khi ông ta lôi kéo một số tu sĩ tách rời Đức Phật.