Chiều nay trời bỗng dưng nổi gió lớn. Cơn gió to giữa khi mùa hè nóng nực đột ngột làm mát lạnh. Cảm giác mơn man trên da thịt và như ru êm những đôi mắt mơ màng tận hưởng. Mang theo những khoan khoái ấy, người ta cũng dễ thở hơn mà từ từ trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Chiều cũng như bớt dần sắc xám, cho ta một cảm giác dễ chịu hơn…
Một mối tình cũng đã ra đi vào buổi chiều đầy nắng như thế của mùa xuân. Không sướt mướt như những tiểu thuyết tình yêu, không quá giằng xé như nhiều câu chuyện đời thực, đôi tình nhân ấy giã từ nhau trong yên lặng, cùng với một câu nói, một lời hẹn mà người con gái đã không thực hiện được… Câu nói mà trong những ngày đầu xuân người con trai thường nghe trong Mắt Lệ Cho Người – Từ Công Phụng: .. Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời…
Mỗi tình yêu đắm say ít có khi nào chia tay trong lặng lẽ. Người đau khổ cùng cực, trái tim như tan thành trăm mảnh, kẻ uất ức biến tình yêu thành thù hận…
No comments:
Post a Comment